Thuốc Mê Nụ Hôn Của Quỷ / Top 7 # Xem Nhiều Nhất & Mới Nhất 6/2023 # Top View | Sdbd.edu.vn

Truyện: Nụ Hôn Của Quỷ

“Tiễn Ni! Tiễn Ni! Tiễn Ni…”

“Tiễn Ni em nhìn mọi người nhanh! Em không chết! Không chết! Em sẽ không chết!!!”

Trong mơ hồ, một giọng nói bỗng nhảy vào tai tôi như kiến chui vào tổ.

Tú Triết? Tú Triết ư?

Tại sao mí mắt tôi nặng như thế… Đầu bị một lớp băng trắng dày quấn chặt như xác ướp vậy.

“Tiễn Ni! Tỉnh rồi ư?” Hình như rất nhiều người đều dị khẩu đồng thanh gọi tên tôi~!

Cuối cùng tôi gắng sức mở mắt ra…

Ối… trước mắt sao toàn đầu người thế này?

“~^O^~ Ha ha, bố? Thuần Hy~! Bác trai! Bác gái!

Thuần Hiến! Tú Triết! Nguyên Nguyên! Tịnh Mỹ! Long Nhật Nhất!” Khi tôi đã nhìn rõ thế giới này, tôi hưng phấn gọi to.

He he, sao lại không vui cho được? Thoáng chốc nhìn thấy bao nhiêu gương mặt quen thuộc thế này~, tôi vui lắm, vui thật đấy, ha ha, HOHO~, hi hi!

“Tiễn Ni! Em tỉnh rồi à? Tuyệt quá!!! Phẫu thuật vô cùng thành công!!! Một thời gian nữa vết thương sẽ lành!!! HOHO~, ha ha, (^o^)/ I da…”. Tú Triết hứng chí nhảy loi choi quanh tôi như một con khỉ.

Thuần Hy mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Thật không? Cái khối u chết tiệt bị cắt bỏ rồi sao? Tốt quá! Thuần Hy! Em không chết~, em rất vui được thấy mọi người!!! HOHO…”. Thấy gương mặt đẹp trai của anh, tôi không nén được, dang tay ra định ôm anh.

Nhưng… nhưng anh lại không đón nhận vòng tay tôi, ngược lại tỏ ra rất nặng nề! Sao thế? Chẳng lẽ phẫu thuật của tôi thành công mà anh không vui ư? T_T Buồn quá…

“Bố, Tuấn Hạo đâu?” Tôi bỗng phát hiện ra thiếu mất một người, “Chẳng lẽ anh ấy vẫn còn giận con?”

Kìa? Sao thế? Tất cả mọi người đều im lặng như bị tiêm thuốc mê vậy, mà vẻ mặt lại kỳ quái nữa chứ.

“Cuộc phẫu thuật của con thành công rồi! Có công lao của anh ấy mà! Sao lại trốn không ra gặp con? Thuần Hy, anh mau đi gọi anh ấy đi!” Tôi hơi tức giận.

Hừm? O_O^ Sao vậy? Họ lại lén lút lùi lại từng người, từng người một?

“Mọi người sao vậy? Mau nói cho tôi biết, rốt cuộc là có chuyện gì???” Tệ quá! Tôi bỗng có một linh cảm không lành, “Tuấn Hạo… Tuấn Hạo có phải là… đã gặp chuyện không hay không?” Anh không thể nhỏ nhen với tôi thế được.

Tú Triết mấp máy môi như định nói gì đó, nhưng Thuần Hy lại lôi anh ra sau lưng, vừa lén lút đưa mắt ra hiệu, vừa giả vờ nghiêm túc nhắc tôi, “Tiễn Ni, em vừa tỉnh dậy phải nghỉ ngơi! Như vậy mới hồi phục nhanh được! Tuấn Hạo không sao, đừng nghĩ nhiều”.

“Đúng rồi, đúng rồi! Đừng nghĩ nhiều”, Bố và Tú Triết phụ họa, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, nhưng như thế càng khiến tôi nghi ngờ nhiều hơn.

“Không đúng! Nếu anh ấy không sao thì tại sao không đến gặp con? Con mặc kệ!” Tôi hét lên, vùng vẫy trèo xuống giường, “Nếu anh vẫn còn giận con thì con sẽ đi xin lỗi!”

“Tiễn Ni!”

“Nếu mọi người không cho tôi đi tìm anh ấy thì tôi sẽ không ăn không ngủ!” Tôi hạ quyết tâm phải gặp cho được Tuấn Hạo, nếu không thì sẽ chẳng yên tâm dưỡng bệnh được.

“Haizzz… dù sao thì… sớm muộn gì nó cũng biết thôi”. Bố và Thuần Hy chụm lại bàn tán gì đó, sau đó, dưới sự giúp đỡ của mọi người, Thuần Hy lo âu bế tôi lên xe lăn.

Mong rằng… Tuấn Hạo vẫn còn đang giận tôi, nhưng linh cảm không lành cứ lởn vởn mãi…

“Thuần Hy, bên này là phòng dành cho bệnh nhân bệnh nặng mà, sao Tuấn Hạo… lại ở chỗ này được…???”

Ở cuối hành lang yên tĩnh nhất, mọi người đừng dừng bước, – tôi ngẩng lên nhìn mấy chữ trên cửa – “Phòng cách ly đặc biệt!”

Tim tôi… bất chợt như rơi xuống!!!

Xuyên qua khung cửa sổ trong suốt phía trước, tôi nhìn thấy bên trong đầy bác sĩ và y tá sắc mặt nặng nề. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

“Tuấn Hạo… cậu ấy ở bên trong!!!” Thuần Hy run rẩy nói khiến tim tôi như vang lên một tiếng sấm nặng nề.

Tuấn Hạo ở bên trong? Sao lại thế? Anh ấy bệnh nặng lắm sao? Tại sao lại phải nằm phòng cách ly đặc biệt?

Các y tá và bác sĩ lặng lẽ dạt sang một bên, cuối cùng tôi đã nhìn thấy bệnh nhân nằm im lìm trên giường bệnh.

Khi nhìn thấy gương mặt anh, trong tích tắc, như có một tiếng sét chớp ngang giữa trời quang mây tạnh, *⊙_⊙* đầu tôi choáng váng!

Trời ơi, trời ơi, trời ơi, ⊙_⊙^ anh… anh rõ ràng là… rõ ràng là Tuấn Hạo mà mấy hôm trước còn khỏe mạnh ngời ngời!!!!

Còn giờ đây, toàn thân anh cắm đầy những ống tiêm, sắc mặt khiến người ta nhìn mà xót xa…

Nhưng hình như anh không nghe thấy tiếng tôi gọi, đôi mắt vẫn nhắm nghiền!! Tại sao? Tại sao lại thế??? “Chuyện gì thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì???” Tôi không thể chấp nhận sự thực này, mất bình tĩnh nên đã lớn tiếng chất vấn mọi người.

“Tiễn Ni, trong quá trình nghiên cứu cách trị bệnh cậu ấy đã bất cẩn đánh vỡ ống máu được nuôi cấy, vì vậy đã bị nhiễm bệnh độc rất nguy hiểm…”. Tú Triết lí nhí trả lời như đứa trẻ mắc lỗi.

⊙_⊙^ Máu được nuôi cấy… bệnh độc nguy hiểm… Mấy từ này như từ trên trời rơi xuống, đập vào người tôi, khiến tôi bỗng thấy nặng nề không chịu nổi.

Đánh rơi?

Sao lại thế được? Tuấn Hạo làm việc gì trước nay cũng rất cẩn thận, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy được…

“Thuần Hy, anh nói cho em biết đi, tại sao Tuấn Hạo lại bị nhiễm? Nhiễm từ lúc nào? Tại sao em không biết?” Hồi lâu sau, tôi mới như hoàn hồn lại, bất lực nắm lấy tay Thuần Hy.

“Thực ra trước khi em mổ, cậu ấy đã bị nhiễm bệnh rồi. Vì lo em biết sẽ không yên tâm phẫu thuật, nên cậu ấy mới không đến thăm em, cũng không đến ăn cơm cùng chúng ta”.

Thế ư?

Chẳng trách mấy hôm trước phẫu thuật tôi không thấy anh ấy đâu, thì ra anh cố ý trốn tránh, vì không muốn tôi biết chuyện anh bị nhiễm bệnh?

Hu hu, tôi thật ngốc! Còn ngỡ là anh giận tôi vì chuyện ở phòng thí nghiệm chứ!

Phòng thí nghiệm? Đúng rồi, phòng thí nghiệm… Hả? Tôi như sực nhớ ra: Hôm ấy ở phòng thí nghiệm, hình như tôi đã đánh rơi một ống nghiệm đựng máu…

“He he, ăn món Tiễn Ni làm khiến anh nghĩ sự nghiệp

nghiên cứu của anh và Thuần Hy nhất định sẽ có tiến triển mới…”

“┯︵┯^ …”

“Đúng rồi, Tiễn Ni. ︵_︵ Có lẽ anh sẽ ăn hết…”

“Đừng ăn nữa! Khó nuốt lắm!!!”. Tôi không nhịn được nữa, lao đến túm chặt lấy tay cầm đũa của anh, “Em biết em làm rất tệ, anh đừng ăn nữa!!!”

“Không mà, Tiễn Ni, anh thích ăn”.

“Tuấn Hạo!!!” Nước mắt tôi rất yếu hèn, nó lại rơi ra, thấy Tuấn Hạo đưa tay định gắp, tôi không kịp nghĩ gì nữa, quơ tay gạt chiếc hộp “món trứng Tiễn Ni” đen sì xuống đất…

“Binh…”. Không ngờ vì dùng sức quá mạnh mà cùi chỏ của tôi vô tình đụng vào một ống nghiệm thủy tinh đựng máu phía sau.

“Tang…”. Ống nghiệm rơi xuống vỡ tan tành, dịch thể màu xanh đen văng ra ngoài.

“⊙_⊙^ Tiễn Ni… cẩn thận!!!” Tuấn Hạo kinh hoảng kéo tôi lại.

Thôi Miên Hơi Thở Của Quỷ Scopolamine

THÔI MIÊN SCOPOLAMINE HƠI THỞ CỦA QUỶ

Xuất xứ: ColombiaDạng bào chế: Dung dịch pha uống / dạng khí ngửi.Quy cách: Chai thủy tinh màu hổ phách 10ml.Hạn sử dụng: 36 tháng.Giá bán: – Loại mạnh : 750.000đ – Loại cực mạnh: 1.500.000đ

Thuốc thôi miên Scopolamine được bào chế dưới dạng dung dịch nước không màu, không mùi vị và dễ bay hơi khi gặp không khí. Khi uống hoặc hít phải hơi thuốc này, người bệnh sẽ nhanh chóng rơi vào trạng thái vô thức và mất trí nhớ tạm thời, và sau đó dễ dàng đưa bệnh nhân đến bệnh viện điều trị.

Thuốc thôi miên Scopolamine sẽ ngăn chặn ngay từ đầu không để cho ký ức được hình thành. Những lời nói và hành động xảy ra trong thời gian bị thôi miên sẽ không được ghi lại, cho tới khi thu.0c hết tác dụng bạn sẽ tỉnh táo trở lại nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra với mình trong lúc bị thôi miên.

Hướng dẫn sử dụng:

+ Pha với các loại nước theo tỉ lệ 1/2 nắp (3-4 giọt thuốc) vào 50-100ml nước, thuốc tự hòa tan sau vài giây. + Chiết ra bình xịt, xịt trực tiếp vào mũi hoặc phía sau lưng, trong phạm vi 1,5m đổ lại.

Công dụng của thuốc Scopolamine:

Giảm đau nhanh trong những trường hợp cần thiết.

Làm dịu thần kinh, giúp thư giãn đầu óc những lúc lo âu căng thằng.

Tạo cảm giác buồn ngủ tự nhiên, giúp bạn đi vào giấc ngủ dễ dàng.

Giúp người nghiện ma túy, nghiện rượu và các bệnh nhân có vấn đề về thần kinh trở nên ngoan ngoãn và biết nghe lời.

Ngoài ra sản phẩm còn được dùng vào những mục đích khác theo sự chỉ định của chuyên gia y tế.

Lưu ý khi sử dụng:

+ Không dùng cho phụ nữ có thai và trẻ em dưới 8 tuổi. + Bảo quản nơi khô thoáng, tránh ánh nắng trực tiếp. + Tránh xa tầm tay trẻ em và người không hiểu biết về sản phẩm. + Hiện nay trên thị trường xuất hiện nhiều hàng giả, hàng nhái kém chất lượng với giá rẻ hơn nhiều so với hàng chính hãng, gây tác dụng phụ ảnh hưởng sức khỏe người dùng. Quý khách hãy là người tiêu dùng thông minh!

Từ khóa tìm kiếm: thuốc thôi miên Scopo lamine, thuốc thôi miên hơi thở của quỷ, nơi bán thuốc thôi miên cực mạnh, thuốc mê dạng xịt, thuốc mê GHB Red, thuốc mê cực mạnh, thuốc mê chính hãng, thuốc kích dục chính hãng tphcm.

. Thuốc mê dạng khí Isoflurane cắt cơn tâm thần . Thuốc xịt mê Forane Mỹ giúp ngủ sâu, thẳng giấc . Thuốc mê 3 tiếng GHB Red . Thuốc mê Ketamax Đức cực mạnh cho người và động vật

Thuốc Thôi Miên Scopolamine Hơi Thở Của Quỷ, Mất Trí Nhớ Cực Mạnh

Khách hàng lưu ý hiện tại trên thị trường xuất hiện rất nhiều loại thuốc mê hàng nhái làm giả không tác dụng nói chung và thuốc thôi miên Scopolamine hơi thở của quỷ nói riêng, nhái làm giả sản phẩm chính hãng bán với giá rất rẻ hoặc rất cao để đánh lừa khách hàng.

Chuyên khoa gây mê chúng tôi luôn cung cấp các bạn thuốc mê chính hãng, nên khách hàng yên tâm khi mua sản phẩm tại shop mình. Thuốc thôi miên cũng là 1 trong những loại hàng được làm giả nhiều nhất vì khả năng tác dụng của thuốc giúp nhiều người đạt yêu cầu trong căn bệnh, để tránh mua phải thuốc mê thôi miên Scopolamine giả,

Khách hàng nên quan sát hình ảnh mẫu mã sản phẩm thật kỹ và xem so sánh thuốc mê thật giả trên website tìm kiếm

Nguồn gốc và thông tin của thuốc thôi miên Scopolamine hơi thở của quỷ :

Thuốc mê Scopolamine là loại thuốc thôi miên còn được biết với tên gọi Hơi thở của quỷ có tác dụng gây mê và làm mất đi thần trí suy nghĩ của con người dẫn họ vào trạng thái thôi miên nữa mê nữa tỉnh.

Loại thuốc Scopolamine được coi là đáng sợ nhất thế giới khi nhóm tội phạm luôn dùng xóa trí nhớ và làm mất ý thức tạm thời của nạn nhân.

Scopolamine là chất được bào chế từ các loại cây bí mật có nguồn gốc từ thiên nhiên, nhưng có nhiều nguồn tin được cho là chiết xuất từ cây thuộc họ Datula.

Đặt biệt thuốc hơi thở của quỷ hoàn toàn không mùi vị, dễ bay hơi, có khả năng tạo ra giấc mơ suy nghĩ kì lạ gây mê cực mạnh, khi thuốc đi vào cơ thể con người, sẽ làm mất trí nhớ tạm thời. Thuốc mê Scopolamine Hydrobrominde là loại thuốc luôn được nhiều người dùng vào mục đích xấu vì khả năng xóa trí nhớ rất nhanh khi nạn nhân uống phải thuốc khi pha vào đồ ăn thức uống hoặc hít phải thuốc thông qua đường hô hấp

Nạn nhân sẽ chỉ nhớ lại khi hết thuốc mê và cứ nghĩ như bị bỏ bùa và bị điều khiển trong tình trạng vô thức.

Thật sự ngoài khả năng nguy hiểm bị lợi dụng thuốc thôi miên Scopolamine làm việc xấu, cướp và hãm hiếp nạn nhân trong tình trạng vô thức

Hướng dẫn sử dụng thuốc thôi miên Scopolamine hơi thở của quỷ và lưu ý :

Vui lòng tham khảo hướng dẫn sử dụng trước khi dùng

Tuyệt đối không dùng cho phụ nữ mang thai và cho con bú

Thuốc Scopolamine gây mê mất thần trí thông qua đường uống hoặc hô hấp

Nghiêm cấm dùng thuốc trộm cướp và hãm hiếp phụ nữ

Bảo quản thuốc thôi miên nơi thoáng mát

Tránh xa thuốc mê khỏi tầm tay trẻ em và tránh ánh nắng mặt trời trực tiếp

Chuyên trị người bệnh rối loạn tâm thần và cai nghiện

Giảm đau cơ thể chống stress căng thẳng

Vui lòng tham khảo ý kiến bác sĩ khi dùng lâu dài

Thì thuốc hơi thở của quỷ là 1 loại dược phẩm an toàn hiệu quả cao nhất trong điều trị mất ngủ an thần, giúp không say tàu xe, cai nghiện người ma túy và bệnh nhân tâm thần, Đây là loại thuốc thuộc dạng điều khiển có dạng uống và xịt thông qua đường hô hấp.

Nơi bán thuốc thôi miên chính hãng Scopolamine giá rẻ hàng thật TPHCM – HN :

Liên hệ để được nhân viên tư vấn tốt hơn về sản phẩm nếu các bạn chưa hiểu và an tâm về thuốc thôi miên.

Đặt biệt Shop không bán thuốc thôi miên Scopolamine cho người dưới 18 tuổi và người dùng vào mục đích xấu lợi dụng thuốc gây hại cộng đồng.

Truyện: Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Ed: HuongMjuMju

Beta: Gấu

​Chẳng lẽ đây là cảm ứng tâm linh giữa vợ chồng?

​”Lúc ấy, khi bà biết có sự tồn tại của Kim Khả, tối hôm đó tôi từ công ty trở về, bà cũng là mở bài này Paganini 《 Nữ Vu múa 》.” Hàn Lục Hải nhàn nhạt nói, tiện đà hỏi: “Bà làm sao mà biết được, khi nào thì biết?”

​Hàn Lục Hải nói ngày đó, là một ngày đen tối trong đời bà. Bà cho rằng Hàn Lục Hải thật là bởi vì bận rộn công việc mới không trở về nhà, đêm tân hôn đều ở trong thư phòng xem văn kiện. Sau này, bà mới biết được, thì ra toàn bộ đều là vì có sự tồn tại của cô gái tên Kim Khả kia.

​Nhưng bà cái gì cũng đều không nói, cái gì cũng đều không có làm, thậm chí cũng không hận Kim Khả.

​Bởi vì và biết, Kim Khả cùng với Hàn Lục Hải bên nhau từ trước, bà mới đúng là người thứ ba, trước đây bà căn bản không biết còn có sự tồn tại của Kim Khả này.

​Vì thế, bà mở một khúc nhạc, chính là Paganini 《 Nữ Vu múa 》, sau khi Hàn Lục Hải từ công ty trở về, bà đi lên giúp Hàn Lục Hải cất áo khoác, ngồi bình tĩnh nhìn ông ăn cơm.

​Mãi cho đến khi Hàn Lục Hải cơm nước xong, bà mới đứng lên, đem một lá thư chuyển lên trước mặt ông, ngữ khí cực kỳ nhạt nhẽo nói: “Tôi không nghĩ muốn ở giữa các người làm kẻ thứ ba, kết hôn đi, chúc hai người hạnh phúc.”

​Trong phong thư kia, chính là một tờ giấy thỏa thuận li hôn, hơn nữa đã có chữ ký của bà rồi.

​Chính là thời điểm đó, Hàn Lục Hải mới bắt đầu tiếp nhận bà, cứ thế về sau triệt để buông xuống Kim Khả, về sau, mới có Hàn Thất Lục.

​Mà hôm nay, bà vẫn lại là mở bài này 《 Nữ Vu múa 》, trên mặt vẻ mặt cũng là sóng nước không xao động.

​”Hơn mười phút trước.” Khương Viên Viên cực kỳ bi ai nói: “Truyền thông đã đưa tin, Hàn Lục Hải, tôi muốn ông đưa tôi đi Lệ Giang!”

​Hàn Lục Hải nắm chặt quả đấm, đi vài bước lên phía trước: “Bà đi cũng không làm được gì, người tìm kiếm rất nhiều, thiếu một người là bà cũng không ít, bà vẫn nên ở nhà chờ tin tức đi. Bà ngoan ngoãn ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đều không có chuyện gì rồi.”

​”Hàn Lục Hải!” Khương Viên Viên vung tay lên, trực tiếp đem len cùng khăn quàng cổ mới đan một nửa ném tới trên mặt Hàn Lục Hải: “Ông không cần Sơ Hạ, nhưng tôi cần! Trong lòng tôi, đã sớm coi Sơ Hạ là con gái do mình sinh ra! Ông không đưa tôi đi đúng không? Được! Tôi tự lái xe đi!”

​Khương Viên Viên nói xong, từ trên ghế sofa nhảy xuống, trực tiếp nhằm phía cửa đi đến.

​”Không được đi!” Hàn Lục Hải tiến lên vài bước giữ bà lại, sau khi ném cho Hàn quản gia một ánh mắt, cau mày nói: “Bà đều đã mấy trăm năm không có lái xe, như thế nào có thể một mình lái xe đi? Nếu bà thật sự muốn đi, tôi đưa bà đi!”

​”Thật sao?” Khương Viên Viên lúc này mới yên tĩnh trở lại, ngơ ngác nhìn Hàn Lục Hải, không dám tin Hàn Lục Hải quả nhiên đáp ứng.

​Phải biết rằng lúc này ra khỏi cửa, các phóng viên khẳng định giống như lũ ruồi bọ nhìn thấy phân vô cùng hưng phấn. Tuy nhiên hình dung chính mình là phân có phần là lạ, nhưng phóng viên khẳng định sẽ như ong vỡ tổ. Nếu như bà làm ra điều gì thất thố, liền có thể trực tiếp làm mất mặt Hàn gia.

​Vậy mà Hàn Lục Hải nhanh như vậy liền đáp ứng?

​Bà mới vừa cong môi lên, trên mặt biểu tình lập tức liền cứng lại, bà hơi hơi quay đầu, Hàn quản gia chính là đang nhổ kim tiêm ra.

​”Thực xin lỗi, phu nhân.” Hàn quản gia thâm sâu khom người cúi đầu, cầm trong tay cái ống tiêm.

​”Ông… Các người…” Khương Viên Viên ra sức lắc đầu, ý đồ đem cảm giác trong đầu nặng trĩu vứt ra ngoài, nhưng tựa như cũng không có tác dụng gì, tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ, bên tai khúc nhạc cũng dần dần nghe không được.

​Ý thức sau cùng, là cảm giác có người đi lên đỡ bà ngã xuống.

​Hàn Lục Hải khom lưng, đem Khương Viên Viên bế lên, thở dài một tiếng nhìn Hàn quản gia nói: “Ông không cần tự trách, nếu bà ấy tỉnh, khẳng định dù như thế nào cũng phải đi Lệ Giang. Không nói đến những phóng viên, nếu bà ấy nhìn thấy nước sông Lệ Giang chảy xiết như thế, thực đến chỗ hiện trường, bà ấy khẳng định sẽ tan vỡ mất. Đi lên lầu mở cửa phòng, để cho bà ấy ngủ một giấc thật tốt.”

​Hàn quản gia gật đầu, vội vàng ở phía trước dẫn đường.

​Ngày hôm sau, cả thành phố A đều đã chấn động, vị hôn thê của người thừa kế tương lai tập đoàn Hàn thị, con gái nuôi của An Dịch Sơn, người Lăng Lão Thái Gia muốn lấy về làm cháu dâu An Sơ Hạ rơi xuống sông Lệ Giang, người đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy!

​Cũng có người nói An Sơ Hạ là vì hãm hại Hứa Niệm Niệm, cố ý nhảy xuống, không nghĩ tới nước sông quá mạnh, không đợi được nhân viên cứu hộ đến đã bị cuốn đi rồi.

​Sự tình càng truyền càng loạn, càng truyền càng khác đi.

​”Nếu anh muốn một tầng một tầng một tầng khám phá trái tim của tôi, anh sẽ phát hiện…” Mã Cách nửa thân thể dựa ở trên lan can, một bàn tay uống trà lài, một bàn tay đưa xuống di động ấn nút nghe.

​”Chuyện gì?”

Ánh mắt của cô nhìn phía xa cây hoa quế kia Đại Hổ đang nói chuyện với Nam Cung Tử Phi, vẻ mặt cô tràn đầy hạnh phúc. Chỉ cần có thể nhìn Nam Cung Tử Phi, đối với cô mà nói, đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.

​”Cô còn không biết sao?” Tiếng Đỗ Giản Nhiên từ trong điện thoại truyền ra, vội vàng mà lại muốn bảo trì bình tĩnh: “An Sơ Hạ vì cứu Hứa Niệm Niệm, rơi xuống Lệ Giang, người đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy!”

​Mã Cách nhìn Nam Cung Tử Phi rồi tiếp nói: “Đỗ Giản Nhiên, cô cũng quá thiếu kiên nhẫn rồi? Người không tìm thấy, nói cách khác, thi thể cũng còn không có tìm thấy. Nhỡ đến lúc An Sơ Hạ còn sống lại xuất hiện, cô thế này không phải là vui mừng vô ích sao? Bình tĩnh đi, đợi khi tìm được thi thể rồi hẵng vui mừng.”

​Chỉ cần một ngày thi thể còn chưa tìm thấy, lòng của cô ta một ngày cũng không bỏ xuống được. Nếu An Sơ Hạ thật sự như vậy đã chết, cô ta thật còn không biết có nên vui mừng hay không rồi. Nếu trên thế giới thật sự không còn có An Sơ Hạ này, vậy cô ta cũng có thể đõ phải tốn công bày mưa tính kế rồi. Nhưng như vậy, An Sơ Hạ cũng chết quá thoải mái rồi!​Đầu bên kia điện thoại Đỗ Giản Nhiên trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Cô nói đúng, nếu lỡ cô ta còn sống, tôi sẽ là Bạch Khai Tâm rồi! Bây giờ còn không thể thả lỏng cảnh giác, Thất Lục thiếu gia tìm cô ta một buổi tối, tôi nhìn đều đã cảm thấy được đau lòng. Đúng rồi Mã Cách, chúng ta hiện tại làm cái gì đây?”

​Giờ phút này Đại Hổ cùng Nam Cung Tử Phi đã nói chuyện xong, Đại Hổ ánh mắt đột nhiên nhìn đến đây, Mã Cách tâm căng thẳng, tay nắm di động cũng không tự chủ được tăng thêm lực.

​Cô ta dời ánh mắt, nhanh chóng nói: “Chờ, việc chúng ta cần phải làm bây gời là chờ, thời điểm này chúng ta không cần làm bất cứ chuyện gì, ngoài chờ. Tôi còn có việc, cúp máy trước.”

​Nói xong, cô ta thần tốc cúp điện thoại, hạ chén trà cùng điện thoại xuống, giơ lên cánh tay lên quơ quơ: “Đại Hổ ca! Các anh đang nói cái gì vậy?”

​Đại Hổ không để ý cô ta, trợn trừng mắt liền đem thân thể mình đi vòng qua cô ta.

​”Cậu không cần luôn lấy loại thái độ này đối với cô ấy.” Nam Cung Tử Phi nhàn nhạt nói: “Tôi biết cậu không thích cô ấy, nhưng sau này nên khắc chế lại đi.”

​”Biết rõ, tôi nhanh chóng đi.” Đại Hổ bĩu môi, qua một lúc lâu sau mới nghiêm mặt nói: “Dù sao, chuyện của phía bên kia chính bọn nó đều đã làm tốt, chúng ta nên ít quan tâm đi, dù sao anh cũng không có ý đồ lớn. Bất quá…”

Tiếng ​Đại Hổ ngừng lại một chút, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nam Cung Tử Phi.

​Nam Cung Tử Phi bị Đại Hổ nhìn có phần không thoải mái, lườm cậu ta, không hờn giận nói: “Sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Cậu muốn nói gì?”

​Đại Hổ trên mặt biểu tình ngưng trệ một hồi, đột nhiên nặng nề tay ôm lên đầu, nói: “Anh ngày hôm qua sau khi trở về có phải hay không đã đánh Piano cả một buổi tối?”

​Nam Cung Tử Phi trên dưới nhìn cậu ta một cái: “Cậu cuối cùng muốn nói gì?”

​”Anh trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã.” Đại Hổ không tự chủ được tiến lên một bước, vội vàng dò hỏi: “Anh có phải hay không đánh Piano xong rồi liền trực tiếp về phòng ngủ không?”

​”Chẳng thế thì gì?” Nam Cung Tử Phi ánh mắt lạnh nhạt.

​Đánh Piano xong không đi ngủ chẳng lẽ còn đi chơi bóng sao?

​”Không, không, là nên đi ngủ, buổi tối vốn là nên đi ngủ.” Đại Hổ liên tục gật đầu, cười khan vài tiếng nói: “Em đột nhiên nhớ tới em có bài tập còn chưa làm, em đi trước làm bài tập, có việc gọi em.”

​Cậu ta nói xong, bước chân vội vàng chạy đi.

​Cậu ta còn đang nghĩ! Khó trách Nam Cung Tử Phi một chút đều không có nhắc tới chuyện An Sơ Hạ, khó trách buổi sáng anh biểu hiện bình thường như vậy, chuyện này cũng đều là việc nhỏ thông thường, khó trách anh không hề phản ứng.

​Thì ra An Sơ Hạ đêm qua xảy ra chuyện anh từ đầu đã không biết!

​Khó trách, khó trách!

​Nhưng mà, không biết cũng không phải chuyện xấu gì, nếu thực sự biết rõ, Tử Phi trong lòng khẳng định cực kỳ lo lắng, chẳng bằng lừa gạt trước. Huống chi, cậu ta tin tưởng vững chắc An Sơ Hạ nhất định sẽ không có chuyện gì!

​Nguyên bản cậu ta còn chờ Nam Cung Tử Phi sau khi phân phó chuyện bang phái, liền phân phó cậu ta phái người đi Lệ Giang hỗ trợ tìm kiếm An Sơ Hạ. Nhưng hiện tại xem ra, cậu ta chỉ có thể vụng trộm lén phái người đi.

​”Đợi một chút!” Nam Cung Tử Phi đột nhiên mở miệng, tiếng nói đột ngột dọa Đại Hổ nhảy dựng.

​Là hoảng sợ thật, Đại Hổ vội dừng bước, xoay người lại: “Chuyện gì?!”

​Phản ứng khác thường này, tuyệt đối là có chuyện gì gạt anh.

​Nam Cung Tử Phi đi lên phía trước vài bước, đi tới trước mặt Đại Hổ, một đôi mắt tựa như theo dõi cậu ta, không buông tha nửa điểm biểu hiện biến hoá trên mặt cậu ta.

​”Cậu giấu tôi cái gì?” Nam Cung Tử Phi trầm giọng hỏi, tiếng nói trầm thấp lộ ra một dòng áp lực làm cho người ta không thở nổi.

​Trước mặt Nam Cung Tử Phi, cậu ta chưa bao giờ nói dối, cũng không dám nói dối.

​Chính lần này, cậu ta được nói dối Nam Cung Tử Phi!

​”Em…” Đại Hổ gãi gãi đầu, khóe miệng cứng ngắc nhếch lên: “Được rồi, em thừa nhận, hầm rượu của anh ở dưới đất rượu Laffey tám mươi hai năm kia bị em lấy uống.”

​Nam Cung Tử Phi biểu hiện vạn năm không thay đổi bỗng thả lỏng, lộ ra một tia buồn cười: “Là cái này?”

​Về sau sẽ không còn nói dối anh cái gì, chỉ lần này. Thực xin lỗi!

​”Vậy cậu làm bài tập đi thôi, tôi đi đánh đàn.” Nam Cung Tử Phi nói xong, bước chân đi hướng phòng đàn.

​Đại Hổ đứng ngây vài giây, nói với theo bóng lưng Nam Cung Tử Phi: “Gần đây như thế nào anh luôn luyện đàn? Dường như mấy người thời trung cổ thật kỳ lạ.”

Bước chân​ Nam Cung Tử Phi ngừng lại một giây, rất nhanh khôi phục bình thường.